#mentorship: Giá trị cá nhân
đóng góp giá trị cho xã hội càng nhiều thì giá trị cá nhân càng cao !? không sống đúng với giá trị cá nhân có bị cắn rứt lương tâm không?
🖖 Hi bạn đọc bài Xám!
Mùa hè của bạn có tuyệt không? Hè này bạn đi chơi nhiều nơi không? Còn với Xám thì kỳ nghỉ hè của mình sẽ kết thúc vào ngày mai! (mặc dù chưa hết hè luôn ó) - Xám đã đi học được 14 năm nhưng mỗi lần nghỉ lễ xong, mình vẫn ngại quay lại trường học đó!
Nào, không lòng vòng nữa, chúng mình cùng xem rằng cuối hè này, bạn Xám học được gì hay ho đầu tháng 8 nha!
Chưa hết hè đã ngóng Xuân để nghỉ Tết =)) Xám lại gửi bạn bài nhạc như thường lệ ha! (OST phim “You’re my spring” siêu ngọt ngào ạ 🍭)
1. giá trị cá nhân?
Nhận được câu hỏi từ mentor “Theo em, giá trị cá nhân LÀ GÌ ?” - mình đơ khoảng chừng 10s. “Ờm, chắc là làm này làm kia, làm mấy cái lan tỏa giá trị cho xã hội để khẳng định bản thân có giá trị…thì là giá trị cá nhân ha?” (Xám nghĩ nhầm to)
Rồi mình thật thà trả lời như những gì mình nghĩ. Nhưng bạn biết nó không phải như vậy mà, đúng không?
Sau buổi trao đổi ấy, tối đến mình vẫn viết nhật ký như thói quen nhưng add thêm vài điều theo gợi ý của mentor:
“Ngày hôm nay Xám làm được việc A → điều này thể hiện được tôi là người như B → match với giá trị cá nhân mà tôi hướng đến”.
Từ đây, ta có thể hiểu về cơ bản giá trị cá nhân:
là những nguyên tắc, niềm tin sâu sắc định hình cách ta sống, quyết định và tương tác với thế giới xung quanh.
Viết nhật ký được vài ngày như vậy, Xám thực lòng rất tự hào về bản thân mình lẫn về giá trị của mình. “Mình tuyệt v~”
Dẫu vậy, mình vẫn không thể quên được những lần bản thân sống lệch đường ray, sống KHÁC với giá trị cá nhân. Câu chuyện “cắn rứt LƯƠNG TÂM” (trái với giá trị “Lòng trắc ẩn” mà Xám từng đặt ra) dưới đây là một ví dụ.
2. cắn rứt lương tâm
Hồi cấp 3, Xám cực kỳ sợ đi học muộn. Lần đầu tiên mình đi học muộn là hồi lớp 10. Ở cổng trường mình sẽ có 1 thầy hoặc cô đứng “canh” ở đó để “bắt” mấy đứa đi học muộn. Cảm giác này, mình thề là nó kinh hơn đợt mình bị công an giao thông tóm do vượt đèn vàng.
Bỏ khẩu trang ra! - Thầy yêu cầu.
Thầy ơi, em… - mình giải thích
Bỏ ra!
Thầy chụp ảnh mà không để cho mình kịp tạo dáng … hay ít nhất là định thần lại “Đi vào lớp đi, tôi gửi lên trên nhóm các thầy cô để chủ nhiệm vào nhận mặt rồi!”. Và Xám lên lớp trong lo sợ. Mình biết là mọi lý do chỉ là sự ngụy biện cho việc không biết sắp xếp thời gian vào buổi sáng. Cái lo thứ 2 là việc hình tượng bản thân bị BÀO MÒN, sợ mấy quy định gắt gao của trường có thể khiến học bạ của mình bị xấu.
“Chết rồi, mất hình tượng quá, không phải học sinh gương mẫu nữa!”. “Nhỡ” - thế này, rồi thế kia, mình nghĩ nhiều lắm các bạn ạ :)) Không biết vì sao ngày ấy hâm vậy. Thế là cả năm lớp 11 mình không đi muộn buổi nào.
Đến năm lớp 12, một năm nhạy cảm điểm vô cùng, lịch sử lặp lại lần 2.
Xe điện của mình năm ấy đã cũ nhưng cố phóng tẹt ga cũng được 38km/h. Chỉ cần lỡ 1’ thì sẽ phải đi học muộn 15’ do chờ tàu. Đến chỗ vòng xuyến, một bạn học sinh trường mình cũng đang phóng rất nhanh. Do không giảm tốc ở khúc cua nên bạn bị ngã cái xẹt.
“Huhu khổ thân bạn quá đi, nhưng tớ sắp muộn rồi, tớ không thể muộn được 😔” - Xám lầm bầm. May mắn, có mấy cô chú làm quán gần đó tới đỡ bạn dậy. Ôi, nghĩ lại vẫn thấy Xám quá tệ!
Khoảnh khắc nhận ra mình từng sống không đúng với giá trị cá nhân của bản thân là khoảnh khắc cắn rứt lương tâm nhất!
Nghĩ lại thì đi học muộn một chút thực sự không sao. Vài ba con điểm cũng thực sự là vô nghĩa nếu mình sống trái với lương tâm của chính mình. Học bạ cũng không thể xấu được và chẳng ai đánh giá mình qua 1 lần đi học muộn cả! Người ta chỉ đánh giá mình vì mình vô cảm thôi.
Nếu được quay lại thời điểm ấy, Xám sẽ nhất quyết dừng lại. Ừ muộn cũng được, chụp vài ba tấm ảnh với viết bản kiểm điểm cũng chẳng sao. Mình phải tự hào mình sống tốt chứ!
HOẶC, ít nhất thì cũng không phải ngồi đây day dứt.
3. giá trị cá nhân quan trọng đến thế sao?
Ví dụ về hành động bỏ rơi bạn gặp hoạn để đến lớp đúng giờ của mình chỉ là 1 trong số nhiều sự kiện Xám sống trái với giá trị cá nhân mà dám công khai chia sẻ.
Mặc dù nghĩ lại rất ân hận nhưng đồng thời, việc điểm lại những sự kiện quá khứ dưới góc nhìn giá trị cá nhân, khiến mình tỉnh táo như thể mình đang cầm trên tay 1 la bàn chỉ đường:
“Xám ơi! Hãy sống tốt thế này nhé!”
“Xám ơi! Đừng sống tệ thế kia nhé!”
Định nghĩa đúng về giá trị cá nhân giúp mình hiểu rõ giá trị bản thân hơn: “À hóa ra không phải cứ đóng góp cho xã hội nhiều thì mình mới có giá trị. Trở thành một công dân tốt, đạo đức đã là một điều tuyệt vời rồi!”
Việc nhận ra giá trị cá nhân đã ĐỘNG VIÊN mình. Nó TIẾP SỨC cho mình. Và Xám tin, nó cũng sẽ giúp bạn sống một cuộc đời có ý nghĩa.
4. một số cách bạn có thể làm để nhìn nhận giá trị cá nhân rõ ràng hơn:
Chiêm nghiệm lại quá khứ (những khoảnh khắc tự hào, những khoảnh khắc cắn rứt lương tâm :))
Nghĩ về người truyền cảm hứng nhiều cho bạn trong cuộc sống: bạn ngưỡng mộ họ về điều gì? Tính cách nào? Câu chuyện ra sao?
Quan sát hiện tại: bạn trân trọng điều gì nhất ở bạn hoặc những người xung quanh? Bạn muốn đóng góp gì cho những mối quan hệ đó? Bạn muốn đóng góp như thế nào để làm cho cuộc sống xung quanh trở nên tốt đẹp hơn?
Bạn muốn người khác nhớ về bạn như thế nào? Bạn muốn đóng góp gì cho thế giới này?
Giờ thì, thực hành cùng Xám nhé!
🌞 Cảm ơn bạn đã đọc bài nhaaa! Chúc bạn một ngày vui vẻ! 🌞
Bài viết thuộc thử thách Viết Đều và Hay 2 của Writing On The Net Alumni
#wotn #vietdeuvahay
Bài viết kuteee qué! 💚
Chúc Xám luôn noi theo la bàn bản thân và tìm kiếm đc ngày càng nhiều giá trị mới nhé
love bài viết này của bé nha